…
Xưa, xưa lắm rồi…
Xưa đến nỗi người ta
tưởng chừng như muốn rùng mình khi nhớ lại… thời điểm các vị thần tối cao còn
thống trị Thiên Giới bao la, thời điểm những linh hồn đã mất vẫn còn lai vãng
trong không gian chưa có nơi để trở về sau khi chào lời từ biệt… Thời điểm lục
địa còn định hình, con người chưa được tạo ra, thời điểm ngày và đêm đan xen
nhau, Ánh Sáng hòa vào Bóng Đêm nồng nhiệt.
Thời điểm mà tất cả
những gì các Thiên thần vô song sở hữu… chỉ là Thiên Giới, thời gian, bóng đêm,
ánh sáng và những mảnh kí ức vụn của một thế giới chỉ còn là chuyện thời xa xưa…
Chúa Quỷ lúc bấy giờ,
thức mình khỏi ngai vàng của một giấc ngủ sâu đã tự trăm ngàn kiếp.
Một đạo quân Bóng
Đêm dường như vô hạn tỏa ra từ cái thế giới đầy âm khí của con người chưa ai một
lần thấy mặt kia, xâm chiếm không trung, nhanh chóng, mạnh mẽ, bất ngờ, biến
mình thành những Thiên sứ tối cao, đẩy các vị thần trở thành mười hai Thiên thần
sa ngã. Thời điểm huy hoàng của Bóng Tôi và những điều ác độc, thời điểm kinh
hoàng nhất cho con người, dưới sự thống trị của Chúa Quỷ tàn bạo mà vô song…
Nhanh chóng, tàn bạo, thế giới một thời được mệnh danh “viên kim cương của Vũ
Trụ” kia bị đẩy sâu hơn vào tội ác.
Và cũng nhanh chóng
được thoát ra khỏi nơi tối tăm cực cùng đó. Mà mang ơn nàng...
Amelia, vị Thiên sứ
của hừng đông, tài năng và tuổi trẻ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét